NỘI DUNG BÀI VIẾT
Tôi luôn là một nhà phát triển làng nhàng bậc trung. Tôi đã làm việc tại một số công ty khá có tiếng trong giới công nghệ – nhưng cũng chẳng phải leader. Tôi chắc chắn rằng tôi không thể trở thành một người vĩ đại bởi vì “trung bình” là giới hạn của tôi. Sau 5 năm làm việc tôi vẫn giữ suy nghĩ này đến một ngày, nhìn lại xung quanh, bạn bè tôi level quản lý tăng dần, trở thành chuyên gia công nghệ thậm chí sếp của tôi còn ít hơn tôi đến 3 tuổi. Tôi mới giật mình nhận ra.
Tôi đến với lập trình như thế nào?
Ngày bé, tôi chỉ thích chơi trò chơi điện tử. Tôi biết cài đặt trò chơi và sử dụng Internet, đủ để trở thành người thông minh nhất trong lớp ở trường.
Tôi không mơ trở thành lập trình viên và viết code. Tôi muốn làm điều gì đó khác biệt và sáng tạo hơn – ví dụ như nghề báo hoặc đạo diễn phim. Nhưng tôi quyết định sử dụng kiến thức của mình về máy tính và trở thành một web developer.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã có đủ kiến thức để xin việc tại một công ty trung bình. Những công ty này không tệ. Họ thường có một máy pha cà phê sang trọng, mọi thứ đều hiện đại và những người thân thiện, nhưng họ không phải là những công ty công nghệ hàng đầu. Với tôi như vậy là đủ. Tôi biết rằng tôi không đủ thông minh để gia nhập các công ty công nghệ cấp cao hơn. Tôi biết rằng tôi không bao giờ có thể pass qua được bài phỏng vấn của họ. Tôi đã cố gắng cải thiện trong phần đó, nhưng nó quá nhàm chán và bộ não của tôi nói với tôi, “Cứ bỏ đi, không có kiến thức đó thì bạn vẫn làm được việc mà”.
Mọi thứ vẫn dịch chuyển dù tôi muốn hay không
Tôi đã thay đổi một vài công ty, nhưng tôi chỉ đơn giản là chuyển từ công ty bình thường này sang công ty khác. Tôi đã thử phỏng vấn ở một số công ty lớn, và tôi đã thất bại nặng nề. Tâm trí của tôi đã bào chữa tốt cho tôi. Vì vậy, thay vì làm việc để lấp đầy những lỗ hổng trong kiến thức của mình, tôi đã chuyển sang công ty trung bình tiếp theo của mình.
Sau một vài năm, tôi đã có tư duy “lập trình viên hạng trung bình” mạnh mẽ. Tôi hiểu giới hạn tinh thần trong quá trình trưởng thành và quan điểm nghề nghiệp của mình. Tôi chắc chắn rằng tôi không phù hợp với những công ty level cao. Hơn nữa, tôi thậm chí không muốn nghĩ đến việc làm việc tại những công ty như vậy. Tôi có hàng ngàn lời bào chữa khác nhau, nhưng thực tế, tôi chỉ sợ tiết lộ rằng kiến thức của mình không tốt và tôi sợ bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Tôi cảm thấy thoải mái khi nói với bản thân rằng tôi không cần phải làm việc tại các công ty lớn và trong các dự án mới.
Bất cứ khi nào tôi gặp ai đó và họ nói với tôi, “Xin chào, tôi làm việc tại Uber / Amazon / Facebook …”, suy nghĩ đầu tiên của tôi là, “đúng là mọt sách!” Đừng hiểu lầm tôi: Tôi không có gì chống lại những công ty đó. Tôi ghen tị rằng một lập trình viên trung bình khác có thể lên level (chủ yếu là những người trẻ hơn tôi) và tôi thì không. Tôi muốn mọi người ở lại với tôi trong đầm lầy ấm cúng dành cho những người bình thường như tôi cơ. Tại sao bạn lại muốn rời đi?
Bước ra khỏi vùng an toàn
Công nghệ mới phát triển hàng ngày, hàng tháng, hàng năm. Cuộc sống không chờ đợi ai, kể cả những người đang bị ấm êm cuộc đời che mắt như tôi. Áp lực về những công nghệ mới trong công việc, khả năng thích ứng và vấn đề nữa đó là thu nhập trung bình khó có thể đảm bảo cho nhu cầu cuộc sống càng gia tăng, với những đứa trẻ ngày một lớn dần. Có khi một ý nghĩ dũng cảm và ngây thơ xuất hiện trong đầu: “Này, bạn, hãy nhớ đến những tham vọng và động lực của bạn! Bạn không phải là trung bình. Bạn chỉ lười biếng thôi!”. Nhìn xung quanh mình, những người đồng trang lứa với tôi, thậm chí là ít tuổi hơn tôi đang tiến dần trên nấc thang nghề nghiệp, không phải vì họ có nhiều sức ép từ bên ngoài mà chính bởi thôi thúc bên trong. Tôi hiểu rằng, chỉ có bước ra khỏi vùng an toàn của mình và chinh phục thế giới, mọi thứ sẽ rộng mở và rõ ràng.
Khởi đầu mới
Tôi không biết bắt đầu từ đâu và như thế nào. Làm cách nào để biến những tham vọng của tôi thành hiện thực? Có phải là quá muộn cho điều đó không? Và trên hết, tôi nên làm gì với danh hiệu “lập trình viên hạng trung” của mình bao nhiêu năm nay? Không dễ dàng để thay đổi trong một sớm một chiều.
Tôi đã phải đấu tranh và nghi ngờ, nhưng đồng thời, tôi không còn cảm giác ì ạch như trước nữa. Vâng, tôi không biết nhiều để trở thành một người tuyệt vời, nhưng cuối cùng tôi nhận ra rằng tôi có thể đạt được hầu hết mọi thứ nếu như tôi nỗ lực.
Điều đầu tiên mà tôi bắt tay vào làm là thực hiện ước mơ là lựa chọn một công việc mới có nhiều thách thức và đòi hỏi hơn. Tôi bắt đầu tìm hiểu nhiều hơn, thực hành nhiều hơn. Tôi đã nộp đơn vào các công ty khác nhau ở nhiều nơi. Tôi đã thất bại gần như là tất cả các cuộc phỏng vấn. Sau bốn tháng nghiên cứu và phỏng vấn miệt mài, tôi cũng nhận được cái gật đầu của công ty tôi đang làm hiện tại.
Kết luận
Tôi biết nhiều người còn trong hoàn cảnh phức tạp hơn tôi nhưng vẫn nỗ lực không ngừng. Đừng như tôi. Đừng chờ đợi một ngày đặc biệt sẽ thay đổi bạn. Bạn là người lái tàu, bạn quyết định – không phải ai đó hay điều gì khác.
Tôi ở độ tuổi 30 và có nhiều trải nghiệm mới. Tôi không tham gia Uber hay Google, nhưng tôi làm việc tại một công ty tốt với một sản phẩm xuất sắc với một đội ngũ tuyệt vời. Tôi cũng bắt đầu làm cố vấn để chia sẻ kinh nghiệm và kiến thức của mình với những người muốn thay đổi nghề nghiệp và trở thành nhà phát triển web. Mặc dù nghe có vẻ ngây ngô đến mức nào, nhưng tôi cảm thấy rằng việc chia sẻ kinh nghiệm của mình sẽ khiến thế giới này tốt đẹp hơn một chút.
Tôi hối hận về khoảng thời gian mà tôi đã lãng phí cho sự an nhàn mà đánh mất đi bản thân.
Không có danh hiệu nào là “trung bình” hoặc “đủ tốt cho Champions League.” Tất cả chúng ta đều có khả năng làm những điều tuyệt vời. Mọi người đều có thể đạt được những gì họ muốn. Thử những điều mới, học ngôn ngữ mới, hiểu cách hoạt động của cây nhị phân, có được công việc mơ ước và tạo ra kết quả. Chúng ta không phải là trung bình, đó chỉ là lựa chọn của ta mà thôi.
Tham khảo khóa học lập trình web 6 tháng, đảm bảo 100% công việc đầu ra!
Nguồn: https://codelearn.io/sharing/mot-lap-trinh-vien-hang-trung-binh-ntn